Truyện ngắn của phan ý yên

      443

Đây là một món quà đến giấc mơ tuổi con trẻ của chủ yếu tôi. Cùng thành thật nhưng nói nó cũng không tồn tại gì quá đặc biệt. Một câu chuyện cho tất cả mọi sự khởi đầu.

Bạn đang xem: Truyện ngắn của phan ý yên


*

“… Cô đơn là một trong những tính từ chỉ trạng thái đồ dùng lý chỉ có một mình, không người nào bên cạnh. Nhưng thực tế cô cá biệt là lúc các bạn ngồi thân một chỗ đông người ồn ã, không ít người mà bạn quen biết ở bao phủ và bạn trọn vẹn cảm thấy bản thân lạc lõng. Chúng ta không nghe rõ thanh âm của bất kể ai và từ tận sâu trong tâm địa mình các bạn biết cũng không có ai hiểu được nỗi niềm của bạn. Đó mới đó là nỗi cô đơn khổ cực sâu dung nhan khôn tả.

Rất các thính trả gửi e-mail cho Len, gọi điện cho Len chỉ để nói rằng họ sẽ thực sự trống trải, cảm giác mình lẻ loi vô cùng. Cùng điều duy nhất để bấu víu và hy vọng có ai kia nghe thấy tiếng bản thân là nhắn nhờ cất hộ một lời ngắn ngủi như vậy cho Len. Ở vào một tp gần bố triệu người, nỗi đơn độc sẽ làm việc khắp địa điểm và mang những kích cỡ. Chỉ việc bạn đủ niềm tin để tin rằng cuộc sống như một vỏ hộp bánh macaron những vị, đưa dụ rằng nỗi đơn độc mang mùi hương hoa oải hương khá gắt, bạn không thể ăn ngay mà phải nhâm nhi từng chút một. Hãy trả dụ vì thế đi để Paris và đầy đủ tuyến đường quen thuộc không còn kinh sợ nữa được không?

*

Các ai đang nghe công tác 99.9 cùng với Len, cùng khúc ngày xuân của Vivaldi là thích hợp nhất cho 1 trong các buổi sáng ấm áp thế này! Chúc một ngày giỏi lành và hãy nhớ là lái xe an toàn nhé!”.

K. Tiến công tay lái rẽ vào Rue des Amours, chổ chính giữa trạng bực tức đến nỗi nhìn thứ gì rồi cũng chỉ muốn cán đè lên trên xông qua. Hôm nay là ngày sản phẩm hai K. đưa sang thực tập sống phòng cấp cứu và từ bây giờ cũng là buổi thứ nhất anh bắt buộc trực đêm. Công việc mới thực sự khiến cho K. Gặp gỡ nhiều bỡ ngỡ và áp lực. Phần lớn thứ hình như muốn rối tung lên, lúc nào thì cũng ở trong tình trạng dồn dập sinh sống chết. Nguyên một tối trắng với tư ca cung cấp cứu đủ các thể loại khiến cho anh mệt rã rời, thêm vào đó là Jem đến nhận ca trễ khiến cho K. Nên ngồi ngóng trong trạng thái gật gù nửa mê nửa tỉnh.

K. Sống 1 mình trong một căn hộ yên tĩnh gần công viên ở Vernon, vùng Normandie. Hằng ngày anh mất khoảng chừng hơn một tiếng để lái xe đi làm ở Paris. Như 1 thói quen phần nhiều đặn, từng buổi sáng đi làm việc anh đều nhảy radio nghe công tác 99.9 với Len. K. Thích giọng nói của Len bởi cô nói giờ đồng hồ Pháp với một ít âm điệu là lạ cực kỳ dễ chịu tuy nhiên chẳng mấy khi K. Lưu ý nội dung coi cô nói gì. Thỉnh phảng phất anh bật cười bởi vì những trung khu sự cảm tính không còn sức phụ nữ mà anh cho rằng vớ vẩn tuy vậy cũng phải ưng thuận rằng rất đáng yêu.

K. Ngừng hoạt động xe, trở về phía tòa nhà. Tám giờ tía mươi hai phút sáng, nắng nóng đã lên rất cao rực rỡ. Tháng năm, trời đã trọn vẹn ấm, hoa nở tràn ngập trên những lối đi. K. Bước ngang qua một cô gái mặc váy màu xanh da trời ô liu sẽ ngồi làm việc bậc cầu thang đá. Bỗng nhiên, cô gái túm lấy ống quần anh thì thào nào đó khiến anh giật nảy mình, rồi cô vấp ngã xụi ra đất, tay vẫn ko buông ngoài ống quần K.

- Cô gì ơi, cô tất cả sao không? - K. Hốt hoảng.

Cô gái đôi mắt đỏ ngầu, body nổi mề đay và thể hiện thở khó khăn nặng nhọc. Cô cố gắng thì thào gì đó và chỉ vào nơi vai áo để lộ một vết côn trùng cắn vẫn sưng tấy. Trong phút chốc K. Phân biệt vấn đề, vội vã sơ cứu nơi vết thương và bế thốc cô chạy ra xe, đưa cô đến bệnh viện. Bên trên xe đẩy cấp cứu, tay cô cố gắng chặt đem tay anh ko rời.

K. đổ gục làm việc ghế phòng chờ. Trong tim tự nhủ “mình quả thật suôn sẻ quá!”. Một cơ hội sau bác sĩ xuất hiện thêm thông báo rằng tình trạng cô bé đã bình ổn và anh có thể làm giấy tờ thủ tục nhập viện cho cô. À, trong khi bế cô anh cũng luôn luôn nhớ lôi theo cả chiếc túi to oành như một chiếc bị không lòng với đủ lắp thêm lỉnh kỉnh nhằm cạnh bên. Làm sao xem nào, minh chứng nhân dân “Aimee Phạm Khả Anh, ngày sinh… quốc tịch…”.

“Ồ hóa ra là người việt nam chứ không phải Trung Quốc hay Nhật Bản!” - K. Thầm nghĩ về trong lòng. Anh thường xuyên khuấy tay trong dòng túi khổng lồ để tìm xem có điện thoại cảm ứng thông minh của cô bé hay không. Với cũng không quá khó khăn để tìm thấy mẫu iPhone trong vỏ da màu xanh da trời ngọc bích được may khá tinh tế. Mặc dù nhiên điện thoại đã khóa mật mã.

“Chết tiệt thật!” - K. Ném ngược điện thoại vào trong giỏ xách. Anh đành buộc phải đứng ra làm giấy tờ thủ tục nhập viện đến cô, tiếp đến quay về phòng tắm rửa thay áo quần rồi trở về xem cô sẽ tỉnh chưa.

“Thế là đi tong một ngày dài nghỉ!”- K. Lầm bầm ra xe trở lại nhà.

K. Nằm dài ra ghế sô pha sau thời điểm đứng một lúc khá lâu dưới vòi hoa sen. Một đêm lâu năm mệt mỏi khiến cho toàn thân anh mỏi nhừ cho mức những giác quan gần như tê liệt. K. Thiếp đi lúc nào không hay. Trong cơn mơ màng, anh nghe thấy giờ nhạc chuông tự đâu vọng tới. Nhạc chuông đổ liên tục. Không hẳn là chuông điện thoại cảm ứng của K. Anh lúc nào thì cũng để chính sách rung. Bất giác giật mình nhớ ra điều gì, K. Vực dậy với lấy túi xách của cô bé và nhấc máy.

- A lô.

Đầu dây vị trí kia một giọng giờ Việt giận dữ.

- sau cùng cô cũng chịu nhấc máy rồi đó hả? Cô gồm biết cô khiến bố mẹ băn khoăn lo lắng đến cố kỉnh nào không? Cô mê thích đi là đi, phù hợp quen ai là quen, thích làm gì là làm. Cô có còn coi bố mẹ ra gì xuất xắc không?

- Dạ thưa... Chưng là bà bầu của Khả Anh ạ?

-

Đầu dây bên kia bất chợt nhiên vắng lặng một giây rồi xối xả tiếp luôn.

- À hóa ra anh là cái thằng vô công rỗi nghề, anh mê muội phụ nữ tôi nhằm nó cãi cha cãi mẹ. Nó đâu rồi, gửi máy mang lại nó thủ thỉ với tôi ngay.

- Dạ, Khả Anh đang ở trong bệnh viện thưa bác.

Xem thêm: Top 10 Viên Uống Bổ Sung Vitamin C Tốt Nhất Hiện Nay, Viên Uống Bổ Sung Vitamin C 1000Mg Nature Made

- Giời ơi! Chuyện gì chuyện gì? cơ sở y tế ở đâu, tôi mang lại đấy ngay. Nó làm sao hả giời ơi!!!

- Cô ấy bị dị ứng côn trùng nhỏ cắn, hiện thời đã định hình rồi. Cô ấy đang nằm ở vị trí phòng Hồi sức khám đa khoa Vernon, số 5 rue du Docteur Burnet. Cháu đang nắm giữ túi đồ vật của Khả Anh, về tối cháu xong các bước sẽ ghé qua gửi lại.

- Tút tút…

Đầu dây bên kia cúp máy. K. Không hề đủ sức quan tâm đến được gì thêm. Anh buông năng lượng điện thoại, ở vùi ra ngủ lịm đi.

“Sáng nay tờ trăng tròn phút báo tin một em gái mười bảy tuổi sau khoản thời gian bị bạn trai bỏ rơi đang nhảy trường đoản cú tầng hai mươi tứ xuống đất tự tử. Có tối thiểu không dưới hai mươi lần Len nhận được lời chổ chính giữa sự về mang lại chương trình rằng người ta có nhu cầu chết đi cho xong. Áp lực của các tòa công ty chọc trời. Áp lực của tàu điện ngầm, của xe pháo buýt công cộng. Áp lực của thuế, của bảo hiểm, của hàng lô hóa đơn gửi qua đường bưu điện mỗi ngày. Áp lực của rau củ củ, của giặt ủi, của mì ống cùng bơ trứng sữa. Áp lực của vô số lắp thêm tủn mủn ko thành tên khác. Toàn bộ gói gọn gàng trong bố chữ KHÔNG MUỐN SỐNG.

Nhưng các bạn biết không? Vài những năm trước Len từng đương đầu với tinh ranh giới mà tín đồ ta điện thoại tư vấn là ranh con giới sinh tử. Ở đó có lẽ các bạn sẽ cảm thấy hối tiếc thật những điều và nhớ rất nhiều người. Ở đó, bạn sẽ cảm thấy mình đùng một cái như một đứa trẻ vừa mở toang hành lang cửa số và phía bên ngoài kia là cả một khoảng trời mênh mông rộng lớn. Các bạn khát khao được lao mình ra phía bên ngoài đó, được tận tay đụng vào mỗi đồ vật mà bạn nhìn thấy được. Ở đó chúng ta chợt lưu giữ ra ngoài ra lâu lắm rồi bản thân chưa hotline điện mang đến mẹ, vùi đầu vào lòng cha hay nói cùng với cô đồng bọn nhất rằng bạn thương mến cô ấy biết bao ngay cả khi cô ấy trông xinh hơn bạn trong buổi tiệc cuối năm. Cùng cũng chủ yếu ở đó các bạn sẽ chính thức hại hãi. Một nỗi lo ngại rất nhân bản. Nỗi khiếp sợ không còn hoàn toàn có thể với tay tắt chuông báo thức rồi lẩm bẩm cảu nhảu mỗi sáng. Nỗ lực đấy bạn ạ, số đông chuyện nhiều lúc chỉ giản đối chọi như thế.

Mong rằng Augus and Julia Stones với Big Jet Plane vẫn khiến bắt đầu một ngày mới của chúng ta hào hứng hơn. Và đừng quên cẩn thận trước vô lăng nhé! Yêu chúng ta từ 99.9 cùng với Len".

K. Lao ra thang máy và ấn liên tục. Từ bây giờ anh bao gồm hẹn với Elise. Elise mới trở lại từ thailand sau khoảng thời gian 2 tháng nhưng mà cô gọi là “thử thách tình cảm”. Thang sản phẩm công nghệ bị kẹt đứng trên tầng 17 ngay trên đầu anh. K. Bực bội nhấn liên tục. Khoảng một lúc sau, mũi thương hiệu báo thang máy đã chịu di chuyển và mở ra trước phương diện K. Là 1 trong đống thùng carton cùng một cô gái mặc áo T-shirt lướt thướt đang đứng quay sườn lưng về phía anh.

- Xin lỗi, tôi vào được không? Tôi đang khôn cùng vội.

- À vâng, anh vào đi ạ. Xin lỗi anh.

Cô gái quay phương diện lại. Aimee Phạm Khả Anh và vết ong chích đã đứng đó, tóc buộc cao, áo in hình Rihanna nhếch mép có tác dụng động tác "F.you". Trong chốc lát cả hai cùng quay qua chú ý nhau và đồng thanh la lên "Ah!".

- Ôi cảm ơn anh. Tôi do dự đi đâu kiếm tìm anh để gửi lời cảm ơn.

- không có gì đâu. Cô vẫn khỏe hẳn rồi chứ?

- khỏe mạnh rồi ạ. Anh cũng sống tại đây à? Hôm nào để tôi mời anh bữa ăn cảm ơn anh được không?