Ý phái đẹp lời phái mạnh

      585

Anh lang thang trong tia nắng hanh giữa đất sài thành để tìm thiết lập cho được loại lụa Hà Đông. Chất liệu quý giá bán này đã thử qua hơn ngàn năm lịch sử, mở ra khắp khu đất kinh kỳ xưa! Lụa Vân bao gồm tiếng đẹp vị sợi tơ nõn đều, óng ả, mềm mại, trông thưa khi giới thiệu nắng tuy vậy lại “nóng mát, lạnh lẽo ấm”, khiến anh và cô vào thuở thiếu thời chỉ “mơ” chứ không hề rớ tay vào được… Anh nhớ mang lại cô nhiều, cùng với ước mong muốn có mẫu áo trắng mặc đêm ngày Giáng sinh, lặng lẽ trong thánh đường mong nguyện. Ước mơ ấy đến lúc này vẫn chưa tiến hành được mặc dù anh đã không còn sức núm gắng!

Đồng lương gầy đét cõi, lại đưa ra xuất các khoản, phải mười bốn năm trôi qua anh vẫn chưa thực hiện nguyện vọng mang lại cô trước đêm Giáng sinh. Điều này khiến cho anh trăn trở, chẳng sao gạt quăng quật được khoác cảm sở hữu tội với người yêu thương… 

Đàn ông vốn dềnh dàng về trong bếp núc và cả chuyện lựa chọn thời trang cho phái đẹp. Anh tra cứu mua gia công bằng chất liệu Hà Đông chấm dứt chiếc áo với hàng tá “quân sư” hồ nước hởi ủng hộ, do tưởng rằng: tên già háp sắp cưới vk nay mai. Anh mỉm cười khi nhớ đến lời cợt từ các nhà nội trợ khét tiếng làm chung công sở. Đúng là cưới cô như nguyện ước lớn nhất đời anh, cứ bước vào giấc ngủ hằng đêm.

Bạn đang xem: Ý phái đẹp lời phái mạnh


Vào phần đa ngày nghỉ, anh tranh thủ sục sạo khắp thành phố sài gòn mua đến được loại lụa Vân danh tiếng. Tiếp nối lại lo âu nhờ những vị đại “quân sư” nuốm vấn cho nhà may. Và để gia công nên bất ngờ, anh chỉ biểu lộ dáng cô để công ty may mong lượng form size sao cho hợp lý. Một ước nguyện mười tứ năm được tiến hành qua truyền thần trái là chuyện ko tưởng!?

Tấm lụa tơ tằm khá đắt so cùng với đồng lương, tuy vậy với quyết trọng tâm nung nấu theo thời gian, khiến anh làm lơ tính so đo của một công chức nghèo như thuở anh và cô bắt đầu quen nhau. Lưu giữ lại ngày ấy nụ cười lại nở ra… 

*
Minh họa: Susan Wilkinson/Unsplash

“Công trường tự do trong chiều tan lễ, thỉnh thoảng phất lên ngọn gió heo may cuối Thu đầu Đông, cuốn các cái lá kim cương còn sót lại réo rắc rơi… Một cô bé mặc loại áo dài đang nhạt màu, thanh nhàn dạo cách trong khu công viên dưới tượng con gái Vương độc lập được dựng lên không bao lâu. Sự tôn kính từ nhà thờ Đức Bà càng tạo ra thêm sự hiền hậu qua mẫu mã thơ ngây cuối tuổi đôi mươi. Cơn gió tai quỷ quái từ đâu bất chợt lồng lên khiến cô gái vội vàng gửi tay giữ rước vành nón. Quyển thánh ca bên trên tay nàng rơi xuống… Anh đặt chân vào nhặt lấy giúp cô… rứa là thân quen nhau! 

Rồi theo thời gian… Một kẻ nước ngoài đạo như anh đột chốc hóa thành bé chiên ngoan ngoãn bên chân nàng. Thánh con đường trở yêu cầu thánh thiện với toàn năng khi dấn lời nguyện mong từ đôi trẻ.”

Nạn đói Ất Dậu (1944-1945) trong cuộc chiến tranh đã làm thịt chết tương đối nhiều người. Anh và cô đó là nạn nhân như mong muốn sống sót trường đoản cú địa ngục trần gian ở tuổi ấu thơ. Khủng hoảng rủi ro miếng ăn là cơn ác mộng anh luôn đương đầu từng đêm. Còn cô và gia đình phải từ bỏ thân phận gác tía vốn xa với chúng ta tộc Hoàng triều linh cảm vào khu đất Sài Gòn. Nhị con bạn hóa thành kẻ yêu cầu kiệm trong thời đại khó khăn, chưa bao giờ dám hoang phí tổn miếng cơm manh áo. Chính vấn đề đó “chiếc áo Giáng Sinh” hệt như giấc mơ so với nàng…


Anh trở thành con chiên từ lúc quen biết cô! Anh tin vào Chúa khi nhìn thấy nàng!

Cô luôn cười giòn giã mỗi một khi anh làm cho sai vệt thánh! tiếng nói thanh tao lại vang lên: Bắc-Nam. Đông-Tây.

Tuy hoàn cảnh sống ko đạt tầm hy vọng ước, nhưng cô luôn luôn bắt anh nên chải chuốt trong ăn mặc. Xống áo ủi phẳng phiu mặc dù nó là thứ không quý giá nhưng cần thiết chối bào chữa như chút tài sản còn lại từ bạn dạng thân. “Giấy rách nát phải giữ đem lề”, lời nói cửa miệng nàng khiến anh cười mỗi khi nhớ đến.

Cả hai không điều kiện nhiều để vui chơi và giải trí bên nhau ngoài công việc miệt mài. Tiếp xúc nhau, nuôi chăm sóc tình cảm, chỉ là rất nhiều ngày chủ Nhật đi lễ khi tiếng chuông thánh địa vọng vang. Có vẻ như cô mong muốn anh biết đến Chúa nhiều hơn thế nơi ra đời cô đàn bà xinh xắn, luôn liến thoắng phần đa điều từ chiếc miệng đáng yêu. Còn anh, mọi khi trông thấy thanh nữ lại chạm chán Đức Tin của mình!…

Một ngày cô ra quyết định rủ nhau đi lễ sáng. Điều này khiến cho anh vui mừng vì tất cả thời gian cho cả hai rải bước rong ruổi trên tuyến đường phố sử dụng Gòn. Hôm ấy cô xoắn xuýt mặt anh như cô chim non, nói đến dự định tạo nên một tổ chim sẻ. Ánh mắt cô rực sáng sủa với viễn tượng tương lai tuy vậy mãi sau đây anh bắt đầu hiểu cô ám chỉ điều gì…

Xe đẩy, gánh mặt hàng rong trở nên thân mật với anh với cô. Mía ghim, phá lấu, bánh mì, xí muội, cà na chua… la liệt trên mọi vỉa hè. Cô và anh bao gồm một ngày thật tốt để nói tới tương lai.

Cuộc chia ly hôm ấy đầy lưu giữ luyến…

Năm 1960 nhiều phong trào phản chiến xảy ra. Khủng hoảng rủi ro chính trị liên miên khiến nhà thờ vươn lên là điểm tựa cho những con chiên gửi gắm lời nguyện cầu Hòa Bình. Anh và cô khắng khít hơn tuy vậy xã hội ly tán. Chiến tranh tạo ra nhiều hoang mang nhưng cả hai đều sở hữu “đức tin” của mình.

Con bạn sợ độc nhất là bệnh tật, chuyện đói no cùng bom đạn. Lý tưởng nhỏ dại nhoi khác xa với những nhà bao gồm trị nuôi chăm sóc mưu đồ lớn lao. Đối với họ chủ quyền là đáng yêu, là tự do mưu sinh không biến thành đạn bom bắt nạt dọa, mang lại với nhau chẳng đề nghị ám hình ảnh về chiến cuộc.

Cô cực kỳ khéo tay và kiên trì nên sưu tầm nhiều mảnh vụn, tằn mằn tinh tế tết chúng lại cùng nhau thành cái túi công vụ nhằm anh cho sở làm. Cô mỉm cười khúc khích khi thấy anh sở hữu nó. Sự gắn kết ngày càng cao cho cho một ngày…


…Chiếc áo đơn vị may đã hoàn thành. Anh quan sát nó như một xuất xắc tác ko chê vào đâu được! chiếc áo dài truyền thống có white color đổ ngà trông khiêm cung mà lại vẫn choàng lên nét quý phái như cấu tạo từ chất vốn nổi tiếng nhiều năm tạo ra. Anh mân mê chiếc áo và cầu gì bao gồm cô ngơi nghỉ cạnh tất sẽ rất mừng vui.

Nhìn vóc áo anh tin trọn vẹn cô đã mặc vừa vặn bởi vì tài của ông thợ đo qua trí tưởng. Mũi chỉ đường kim tinh xảo. Phần cổ áo ôm tròn, đứng bản. Các vị cầm vấn “quân sư” chung công sở quả thực gồm tài. 

Chiếc áo ngày lễ noel mơ ước, sẽ đôi lần anh muốn thực hiện đều bị cản lại. Cô bao gồm hai đứa em nhỏ dại cần buộc phải chăm lo. Bạn dạng thân anh cũng còn bằng hữu em nheo nhóc nghỉ ngơi tận vùng quê, đợi mong đồng lương như mưa hạn trái mùa. Trường đoản cú “chạy giặc” trái thật kinh sợ với phụ nữ! Cô giỏi nói: thời buổi “gạo châu, củi quế”, đồng tiền tạo ra sự phải tích góp cho lúc túng thiếu quẫn vì giặc giã liên miên. 

Cô đã đúng vào lúc nhận định về thời cuộc! đầy đủ đứa em của anh ấy từng theo chân gia định “chạy giặc” né xa cuộc chiến. Từ “chạy giặc” được theo gọi theo nghĩa: tất cả đánh nhau là gồm “giặc”, bất phân biệt chính nghĩa là đâu! chính vì súng đạn bên nào thì cũng gây thảm cảnh phân chia cắt, chết người… tuyến phố máu với gần như thây tín đồ ngã xuống, toàn vẹn hay phân chia đều là loại chết, khiến người tận mắt chứng kiến mãi mãi ám hình ảnh trong trí nhớ… “Chạy giặc” là tìm kiếm nơi bình yên không còn giờ súng, giờ đồng hồ bom rơi. 

Buổi về tối anh không sao ngủ được vì “chiếc áo Giáng Sinh”. Vào cơn ngà ngật anh nhớ đến ngày hẹn với cô, rứa là lại tỉnh apple ngồi ngắm loại áo lụa Hà Đông. Nếu đa số ước mơ của con fan đều được thỏa mãn nhu cầu thật sự là cõi hạnh phúc. Anh ước ao cô hạnh phúc!

*
Minh họa: quang Pham Duy/Unsplash

Sài Gòn đang đưa mùa! Ngọn gió đầu Đông đượm đà hơn khi có đậm cái thời tiết lạnh lẽo từ phương Bắc tràn về. Cái thời tiết lạnh lẽo se da khiến người ta liếc mắt ngó bao quanh tìm bạn đồng cảm… loại lạnh bàn giao thời tiết giữa hai mùa bất kể cơ thể nào thì cũng cần điều tiết để đam mê nghi. 

Bảy tháng rồi anh mất việc, sinh sống với đồng lương còn còn sót lại bởi sự tiện thể tằn. Anh tồn tại vì chưng nghe theo lời Chúa của mình! Cô thế nào khi thời tiết chuyển mùa? Chắc nữ giới cũng ói nao cảm giác được mặc mẫu áo giáng sinh bằng gia công bằng chất liệu lụa Hà Đông, khi Mùa Vọng khởi sắc khắp sài gòn dù không gian lạnh khác xa mọi năm…

Thời máu lạnh có tác dụng anh nhớ mang đến tuổi thơ! địa điểm đám trẻ em trong làng mạc sáng sớm bên nhau đốt lửa sưởi ấm. Domain authority tay, da chân đứa nào cũng nổi cục, môi tím ngắt, nhưng mà vẫn cầm tỏ ra anh hùng cắn chặt hai hàm răng. Khủng lên, chú bé ngày nào cũng làm hero tại đất thành phố sài thành để rồi bị cô quát: bắt buộc mặc thêm áo kẻo bị cảm lạnh. Tất nhiên tuổi bự biết nghe lời hơn tụi nhỏ dại bướng bỉnh vị đã gồm Đức Tin!


Chìm vào giấc ngủ, anh mơ thấy dung nhan mặt thiếu nữ rạng rỡ thú vui khi thừa nhận món quà…

Sáng.

Thức dậy cùng với ly café tự pha, xúc cảm nôn nao khiến cho hương vị trở phải nhạt nhẽo, không lôi kéo anh như các khi. Sương thuốc lá bay trong căn nhà thuê tạm, giờ đồng hồ đã nhỏ dại đi hơn trước. Chi phí teo tóp thì nơi ở phải bé dại lại. Hầu như cái được ham mê nghi đúng suôn sẻ cô, bởi mọi đồng xu tiền tiết kiệm đều sở hữu giá trị vào cơn ấm lạnh.

Xem thêm: Lịch Chiếu Phim Rạp Nha Trang Center, Platinum Nha Trang

Anh tảo sang nhìn cái áo lụa Hà Đông đã óng ánh bởi vì tia nắng và nóng ban mai chiếu qua cửa sổ tặng ngay cho nó linh hồn. Giả dụ cô muốn được mặc chiếc áo ấy trong tối Giáng sinh, anh lại là kẻ nuôi dưỡng cùng thành toàn trọng điểm nguyện chủ yếu mình. Nhìn loại áo anh cực kỳ vui vì từ ni trong sổ tay ghi chú sẽ gạch bỏ một nguyện vọng vẫn hoàn thành.

Trưa.

Chuẩn bị bữa ăn sớm vì chuyện điểm tâm sáng trở buộc phải phung giá tiền trong thời nhiễu loạn. Câu hỏi này anh đã thân quen lâu lắm rồi! kế tiếp đánh một giấc vì chưng mọi vấn đề đã đâu vào đấy…

Chiều.

Anh ủi lại bộ đồ đã bạc mầu thời gian khoác vào, đứng trước gương gọn gàng như ngày đi hỏi cưới. Xếp dòng áo lâu năm một cách chiều chuộng cho vào trong túi nylon, anh khép nhẹ bí quyết cửa rồi rời khỏi sân… 

Nắng chiều đã nhẹ…

***

Chiều.

Ngày 24 mon 12 năm 1975.

Chiếc xích lô đỗ trước cổng nghĩa trang mẫu Chúa cứu vớt Thế. Một thiếu hụt phụ tóc hoa râm cách xuống xe pháo với loại áo lâu năm đã bạc mầu thời gian dẫu vậy tơ sợi vẫn còn đó óng ánh khi bắt sáng. Bạn sành về thời trang vừa nhìn loại áo vẫn biết nó được gia công từ chất liệu lụa Hà Đông danh tiếng một thời. Cho dù đã tất cả tuổi tuy nhiên nét thanh tú, lịch lãm vẫn bảo quản trên gương mặt hằn lốt chân chim. Thiếu hụt phụ lờ lững bước nhẹ trên nền sỏi khấp khểnh tiến vào nghĩa trang…

Đã bao lâu rồi bà không hề nhớ! Đối với bà chuyện viếng thăm bạn quá gắng như được gặp mặt với thâm nám tình. Như thế cần chi nên đếm thời gian!

Diễn biến đổi thời cuộc đang xôn xao không khiến cho sự hốt hoảng hiện lên dung nhan mặt bà. Nét bình thản, an nhiên hiện rõ một phương pháp đanh, lạnh. Niềm vui đã chết cách đó gần tám tháng, khi bà phát hiện tại người đàn ông thương mến nhất chạy theo gia đình thứ hai với người lũ bà và đứa con nằm sâu trong cơ quan ban ngành Sài Gòn. Sự bội nghịch bội diễn ra lâu rồi nhưng không một ai hay biết! Người lũ ông đã đưa ra quyết định lựa lựa chọn giữa nhì gia đình… Và… Bà rơi vào đơn côi với cha đứa con.

Trời sẽ trở lạnh khiến bà nhớ mang lại con, mặc dù tụi nó nay đã lớn không còn rồi. Hai đứa con sau phần đa lập gia thất. Chức danh nội, nước ngoài bà phần đa có… Duy chỉ còn đứa bé lớn! Ánh mắt u bi quan ngước nhìn nghĩa trang tĩnh mịch như tìm kiếm kiếm, định hướng… Đôi hài nhỏ nhắn lần mỗi bước chậm, men theo lối mòn search đến một trong những phần mộ.


Tôn nữ giới Ngọc Hy

Ngày sinh: 1940

Ngày mất: 1961

Bia mộ lặng ngắt heo hắt vào gió Đông!

Thiếu phụ nhằm bó hoa tột đỉnh bia đá, bày ra tứ ngọn nến: tía cây color tím mang đến Mùa Vọng. Cây thứ tứ màu hồng, tượng trưng Chúa Nhật Vui Mừng.

Bàn tay xanh xao bật ngọn lửa đốt nến, miệng bà lẩm bẩm: con là cô nàng ngoan mẹ hằng yêu lúc lần đầu nhận món xoàn từ tay Chúa. Khôn cùng tiếc nhỏ không vượt qua được bạo bệnh để ở cùng bà mẹ và các em… chị em nhớ con!…

*
Minh họa: Artsy Vibes/Unsplash

Cơn gió vơi thoáng qua khiến cho ánh nến lập lòe chao đảo. Tiếng phần phật nhè dịu trong gió trường đoản cú thân mộ, phía sau bia đá khiến bà chú ý. Thiếu hụt phụ đứng lên, vòng sang trọng bia đá với sửng nóng khi nhận thấy vật ấy! bên trên thân mộ là một trong vòng hoa to đang đè lên cái áo dài màu trắng ngà bằng gia công bằng chất liệu lụa Hà Đông không vấn đề gì nhầm lẫn được. Dòng áo được thợ gỗ khéo tay thực hiện thật tuyệt đối như xuất xắc phẩm về thời trang và năng động đương đại…

Cảnh vật thốt nhiên nhòe đi trước mắt tín đồ thiếu phụ. Bà ko biết! anh chị em không ai biết! phụ nữ bà trước lúc ra đi từng tất cả một tình ái giấu kín, đến hiện nay đã mười tứ năm trôi qua. Nam nhi trai này nhẩm tính tuổi đã và đang suýt soát tư mươi… 

Đôi tay tín đồ thiếu phụ run run, lần tìm đến cạnh bia tuyển mộ để giữ đến thân hình đứng vững… 

Mười bốn năm thiết yếu xóa đi ký ức! Ôm mang nỗi lưu giữ để tiến hành ước mơ…

Từng giọt nước đôi mắt rơi lên cái áo dài tạo thành những hoa văn đầy ngẫu hứng. đầy đủ sợi tơ nhỏ rung lên, óng ánh khi bắt được tia nắng nóng chiều còn vương lại qua những cành lá. 

Ngẩn người nhìn cái áo Giáng sinh, thiếu phụ bỗng nhớ đến người đàn ông đang lìa xa mái ấm gia đình…

“Chúa sẽ mất cơ mà Đức Tin mãi còn theo…”

 Tiếng chuông thánh đường đâu đấy ngân lên thánh thót, báo cáo cho Lễ Vọng bắt đầu…