Đức sài gòn tại đà nẵng

      141
*
(viết theo lời của thầy Đỗ Nguyên)

Trường được lập ra thời điểm cuối năm 1967, sau thời điểm niên khóa 67-68 vẫn bắt đầu.

Bạn đang xem: Đức sài gòn tại đà nẵng

Địa điểm được chọn nằm trên phố Thống Nhất, cạnh trường trung học Phan Châu Trinh và Nam tè Học. Ngôi trường được xây bên trên một tha ma cũ của tín đồ Pháp, tất cả người mê tín dị đoan cho là không giỏi nên yểu mệnh.

Niên khóa đầu tiên, trường gồm thi tuyển chọn để nhấn thêm phái nữ sinh vào, ở bên cạnh những chị em sinh được chuyển qua từ ngôi trường Phan Châu Trinh với gồm tất cả có Đệ Thất mang đến Đệ Tứ. Liên lớp bọn chị ra ngôi trường năm 1971, niên khóa 70-71.

Trường với tên người vợ Trung học Hồng Đức tự niên khóa 73-74. Mùa xuân Ất mão, ngôi trường lần đầu tiên tổ chức hội chợ khôn cùng quy mô. Đặt ngày truyền thống lâu đời 30 mon 1 Âm kế hoạch (húy nhật của vua Lê Thánh Tôn, bút hiệu Hồng Đức) và lễ kỹ niệm hai Bà Trưng.

Nhưng tiếp theo đó là cuộc di tản của đồng bào trường đoản cú Quãng Trị, thừa Thiên về. Công ty trường trở thành trại tị nạn. Tiếp theo biến cố gắng 29 tháng 3 năm 1975. Niên Khóa 74-75 kéo dãn đến hết niên khóa. Kế tiếp trường trở thành Đại học tập sư Phạm. Học viên còn theo học tập của người vợ Trung học tập Hồng Đức phân tán đi khắp nơi.

Dòng đời trôi, những bạn nữ sinh trường Hồng Đức bâ giờ vẫn có fan thành đạt, có bạn còn l đận, mỗi người một định mệnh ới niềm ui à nỗi buồn khác biệt nhưng khi gồm dịp chạm mặt lại nhau lại tay bắt khía cạnh mừng, sống quay lại cái thời của tuổi hoa niên...

Ban chỉnh sửa Website

Trang website NTH trân trọng reviews một bài viết của thầy Đỗ Nguyên, quản thủ tủ sách Trường và cũng là giáo sư Sử Địa.Đây tuy là nội dung bài viết về fan Hiệu Trưởng khả kính mà lại cũng cho ta khám phá diễn tiến chuyển động và sự lớn mạnh mau lẹ của ngôi trường vào một thời hạn rất ngắn.

NHỚ VỀ BÀ HIỆU TRƯỞNG

Thầy Đỗ Nguyên

*

Các em cưụ cô gái sinh Hồng Đức thân mến,

Hôm qua một đại diện thay mặt cưụ cô bé sinh cho nhà thăm chúng tôi, cho thấy thêm về đề nghị của các em mong muốn tôi viết một bài bác về bà Nguyễn Khoa Diệu Liễu, Hiệu trưởng cũ Hồng Đức. Tôi ko rõ bài viết ấy để đăng vào sệt san Hồng Đức hải ngoại hay nhằm tường trình trước Đại hội Hồng Đức sẽ tổ chức vào thời điểm cuối tháng này sinh hoạt Houston - Texas. Tôi cực kỳ ngại là dấn xét hay tìm hiểu về bà HT của tôi hoàn toàn có thể là rất chủ quan, không chính xác, thậm chí còn còn là ngoại trừ ý ý muốn của bà. Ký kết ức về phần đông chuyện đã xẩy ra gần nửa cố kỷ nay, so với một người không hề sáng xuyên suốt như tôi hiện nay, rất có thể đưa đến các nhầm lẫn đáng tiếc. Vậy tôi viết đầy đủ trang giấy này như 1 bức thư riêng, cung cấp cho em một số tin tức để em tùy nghi sử dụng, điều chỉnh như các lần trước…

Trước năm 1968 tôi không còn quen biết cùng với bà Diệu Liễu và chưa xuất hiện lần nào gặp mặt gỡ bà ấy. Nhưng vì là bạn Đà Nẵng, tôi cũng biết rất nhiều về vị HT của trường cô gái Trung học (NTH) độc nhất của thành phố này. Bà là bạn gốc Huế, thuộc loại họ Nguyễn Khoa quý giá của đất thần kinh. Bà là ái phái nữ của ông Nguyễn Khoa Toàn, một công ty giáo với nhân sĩ miền Trung. Bà cũng là phu nhân của ông Nguyễn Văn Đãi, Đại biểu chính phủ VNCH trên Đà Nẵng trước năm 1968. Trong vụ thay đổi cố tết Mậu Thân ông Đãi đã trở nên các lực lượng vũ trang hóa giải bắt giữ tại Huế và đưa ra Bắc. Tôi gồm dịp tiếp chuyện lần đầu tiên với bà Đãi (thời đó fan ta thường call bà theo tên chồng) vị ông Lê quang quẻ Cảnh, gs trường NTH Đà Nẵng gửi tôi tới thăm bà tại ngôi biệt thự trên con đường Hoàng Hoa Thám (mà bà bắt buộc từ bỏ chút lâu sau). Tôi diện kiến một người đàn bà đẹp, đài các, nạp năng lượng nói điềm đạm. Thời gian đó bà chỉ rộng 40 tuổi, xa ông chồng chỉ hơn nửa năm, nỗi đớn nhức còn to nhưng bà bịt dấu được sự xúc cảm, ngồi thì thầm với bọn chúng tôi, bà chỉ bàn về câu hỏi dạy học tập một giải pháp sôi nổi. Năm ấy tôi sẽ dạy học tập ở ngôi trường Quốc học tập -Huế, đang sẵn có ý mong mỏi thuyên chuyển về Đà Nẵng nhằm gần mái ấm gia đình và qua cuộc gặp mặt gỡ lần đó, tôi chọn nhiệm sở ưu tiên là ngôi trường NTH Đà Nẵng để share với bà HT về sự khó khăn thiếu giáo chức của một ngôi trường tân lập. Trong tương lai tôi thấy ưa chuộng về sự lựa chọn này bởi Trường đàn bà đã để lại mang đến tôi vô số kỷ niệm êm đẹp.

Tôi về trường NTH Đà Nẵng vào đầu niên khóa 1969-1970. Khi ấy Trường đã thành lập được hai năm nhưng không đủ thốn hầu hết bề. Cả ngôi trường chỉ là 1 trong dãy nhà bệt làm lớp học tập nhìn ra đường Thống nhất (nay là đường Lê Duẩn) với một bộ phận văn phòng trên mặt bằng không to lớn lắm (nguyên là một nghĩa trang của người Pháp bắt đầu được giải tỏa). Thư viện- đúng hơn là 1 trong những phòng gọi sách- chỉ là 1 trong những lớp học được trưng dụng. Tôi chần chờ lúc ấy số lượng lớp học là từng nào nhưng trường mới chỉ có đến lớp 11 (ba lớp A,B,C). Con số giáo chức cũng thiếu, những giáo chức bằng lòng ở Đệ Nhị cấp chưa đến mười fan nên trường phải nhờ việc trợ giúp của các giáo sư dạy dỗ giờ ở Trường Phan Châu Trinh qua đảm nhận trong không ít bộ môn. Tôi nêu ra những cụ thể trên giúp xem được sự cố gắng của bà HT trong các bước phát triển trường NTH của chúng ta.

Chỉ hơn cha năm sau, chống ốc nhà trường đã tăng lên hơn gấp đôi diện tích: hàng phòng học nhìn ra đường Thống tốt nhất được nâng lên một tầng, cánh trái và cánh cần sân ngôi trường cũng mọc lên hai dãy lớp với cùng 1 tầng lầu, sát khối văn phòng gồm xây một sân nghịch (préau) để học viên tụ tập trong giờ ra đùa và dùng làm nơi màn trình diễn thể thao (dự kiến sẽ xây thêm ở phía trên một hội trường nhưng còn chưa kịp thực hiện).

*

Đặc biệt năm 1972, ngôi trường khánh thành một tủ sách khang trang nằm tại đoạn trung tâm- nơi diễn ra các chuyển động văn hóa-, và một phòng nàng công Gia chánh lớn. Vẻ khô ráo của sảnh trường được đắp thay đổi bằng màu xanh lá cây của các hàng cây bạc đãi hà, long não cùng cây sứ do chính thầy trò Trường đàn bà trồng. Những dự án công trình vật chất đó, so với rất nhiều trường mập trong nước, thật ra chưa hẳn là quá rộng lao, nhưng yêu cầu nhớ, vào thời khắc đó, giá cả nhà nước giành riêng cho một trường Trung học nhỏ tân lập như trường Hồng Đức không phải là dồi dào, quỹ của Hội phụ huynh không đem gì là nhiều chủng loại nên fan đứng đầu tư mạnh quan phải nỗ lực tìm được những nguồn tài trợ.

Xem thêm: Lại Đến Lượt Don Nguyễn Phẫu Thuật Chuyển Giới Tính Nếu Được Công Nhận

Đây cũng là cuộc chạm chán gở thân mật sau cuối của bà HT với học viên Hồng Đức vì chưng chỉ vài ngày tiếp theo cả trường Hồng Đức vẫn đang còn giăng đầy cờ hoa, tranh ảnh chưa kịp tháo dỡ của “tuần lễ Hồng Đức” biến thành một trại tỵ nạn lớn của đồng bào trường đoản cú Quảng Trị, quá Thiên Huế chạy vào tị nạn chiến tranh. Chúng ta chiếm tất cả các phòng học để ở- ngoài Thư viện vày may thay trước thời gian ngày đó, một số học sinh của trường và chúng tôi đã đúng lúc khiêng bàn và ghế chất đầy Thư viện và khóa chặt cửa ngõ để bảo đảm an toàn sách vở. Một ủy ban cứu vớt trợ được ra đời mà bà HT là trưỏng ban phụ trách bài toán phân phối thực phẩm, thuốc men cho những người tỵ nạn. Đó là 1 trong giai đoạn rất là nhọc nhằn và khó khăn vì nên đương đầu với rất nhiều vấn nàn mà chúng tôi không tính trước và không quen giải quyết. Thú vui của lễ hội Hồng Đức sao quá ngay cạnh với nỗi bi tráng của trại tỵ nạn!

Thành phố Đà Nẵng bước sang 1 trang bắt đầu của lịch sử hào hùng trong ngày 29/3 với cơ quan ban ngành mới được thành lập. Trại tỵ nàn được giải tỏa, đồng bào tỵ nạn theo lần lượt rời trường, quăng quật lại khung cảnh hoang tàn như một kho bãi chiến trường. Ban quản lý và điều hành mới của nhà trường lo câu hỏi tái lập độc thân tự và vệ sinh, họ huy động học sinh đến ngôi trường chùi rửa lớp học, bố trí bàn ghế, đưa tải các đống rác rưởi khổng lồ... Bà HT Nguyễn Khoa Diệu Liễu bình thản từ vứt chức vụ Hiệu trưởng, nhưng bởi không di tản vào thành phố sài gòn được, bà còn phải lưu lại trường trong một thời hạn ngắn nữa để bàn giao quá trình cho các cán bộ giáo dục đào tạo mới.

Tôi nhớ vào trong 1 ngày thời điểm đầu tháng 4/75, bà Đãi đưa một đoàn cán bộ vào Thư viện để gia công thủ tục bàn giao. Bà vẫn mặc chiếc áo dài hết sức đẹp, dáng vẻ điệu khoan thai, nạp năng lượng nói từ tốn nhưng nghiệm nghị, tỏ rõ lòng từ trọng yêu cầu thiết. Sau thời điểm ký giấy bàn giao, Ban tiếp nhận đi xem các tử sách và những thiết bị dạy dỗ học mà không đưa ra một chủ ý nào, duy chỉ hỏi là: nguyên nhân miền Namlại bao gồm trường học giành riêng cho nam, thanh nữ học sinh. Bà Đãi vấn đáp theo cách của mình. Tủ sách đượcniêm phong do chưa nhân thể để học sinh sử dụng các sách vở chưa được thanh lọc. Tôi ngừng chức vụ quản ngại thủ Thư viện kể từ hôm đó, dẫu vậy còn được lưu lại để huấn luyện và giảng dạy môn Địa lý cho tới hết niên khóa.

Một thời hạn ngắn sau ngày 29/3, bà Đãi còn xuất hiện vài lần vào các cuộc họp hội đồng giáo viên nhưng bà ngồi lạng lẽ như một chứng nhân trầm mặc. Kế tiếp bà rời quăng quật căn nhà bé dại xinh ở đường Lê Lợi nhằm vào dùng Gòn, chấm dứt vĩnh viễn công việc dạy học (ít ra nghỉ ngơi ViệtNam). Bà Đãi đã đứng trên bục giảng trên dưới 30 năm, rời khỏi Đà Nẵng năm 1975 lúc bà được 51 tuổi. Chính vì tôi hiểu rằng số tuổi này vị trong bức thư nhờ cất hộ năm 1994, bà tất cả viết “ trong năm này tuy đã 70 tuổi rồi cơ mà tôi không dám ăn thất tuần vị hết vui rồi”. Kéo dãn tuổi thọ mang đến hôm nay, bà sẽ 85 tuổi.

Cách đây 5, 6 năm tôi được tin bà Đãi về thủ đô sống với những người con trai, anh Nguyễn Quý Đức, hiện tại đang thao tác làm việc cho một ban ngành ngoại quốc gồm nhiệm sở ở quanh đó đó. Trên 85 tuổi, bà quan trọng sống một mình mà nên một điểm tựa, đó là điều thoải mái và tự nhiên và đề xuất thiết. Bà mong có ngày trở về viếng thăm Việt Nam, thì bà vẫn về và đang sống và làm việc ở thủ đô rồi đó. Nhưng bà vẫn còn đấy chưa với cho tới hai tp thân yêu là Huế với Đà Nẵng, phần đông nơi đã để lại đến bà biết bao nhiêu là đáng nhớ vui bi quan và có tương đối nhiều người mong chờ bà. Bà đang viết: “Nhớ lại Trường bạn nữ mà nhớ tiếc nuối một quảng đời yêu thích hăng say. Cũng chính là nhớ cho đại gia đình Hồng Đức đoàn kết ấm cúng. Còn đâu nữa les neiges d’antan”.

Dạo nọ tôi có gọi điện thoại thông minh về showroom nhà bà ở Hà Nội. Gồm người trả lời ở đầu giây dẫu vậy một giọng nói khó nghe, tôi không hiểu biết gì hết. Sau đây tôi được biết bà bịnh Alzheimer làm cho tôi cửa hàng đến căn bịnh quái ác ác của ông TĐQ, chúng ta đồng nghiệp của tớ đã từ bỏ trần từ năm 2003 sau một thời gian dài chịu đựng đựng đau đớn. Tôi bỗng nhiên nhiên lúng túng cho bà HT cũ của chúng ta. Chắc rằng bà mới chỉ bị bịnh thôi, thời hạn còn nhiều năm để một ngày kia chúng ta có thể gặp bà, nhìn lại khuôn phương diện vẫn luôn luôn tươi vui chứa chan tình nhân ái.

Đoạn II viết hồi tháng 3/2012

Các em thân mến,

Tôi lại nghe các em nhắc nhiều lần qua cô Thanh về vấn đề gởi bài xích cho BBT đặc san Hồng Đức hải nước ngoài nhân thời điểm dịp lễ hội Hồng Đức làm việc Atlantavào tháng 9 năm nay.

Tôi vốn không có khả năng văn chương và gần như là chưa gởi bài đăng báo lần nào đề xuất cứ hứa hẹn rày hẹn mai mãi. Tôi sực nhớ bí quyết đây hai năm có viết một bài xích về bà HT cùng đã gởi bản thảo chỗ cô Thanh rồi, nhưng nội dung bài viết không đưa được mang lại em do đã thừa hạn. Thời điểm tháng 5/2012 ấy đơn vị tôi - cô Ngọc Khuê, vẫn đau nặng đề nghị tôi không được tâm trí để lo những bài toán khác. Vừa mới qua tôi mang lại bản thảo cũ và gởi mang lại em đây.

Như tôi đang nói ở trên, tôi siêu lưu trung tâm đến sức mạnh của bà HT, ý muốn có cơ hội đi thăm bà đang nghỉ ngơi ở hà nội (sau chính là Tam Đảo) nhưng trong không ít năm tôi không thể thực hiện được ý muốn. Ko ngờ thời điểm cuối tháng 6/2011, tôi được tin bà HT vẫn từ è cổ tại Tam Đảo (do những em loan tin báo trên website bạn nữ Trung Học). Thầy trò công ty chúng tôi ở Đà Nẵng khôn cùng xúc hễ về tin bi ai này, định tổ chức 1 trong các buổi lễ ước siêu mang đến bà. Càng sững sờ hơn khi chỉ trên một năm đã có ba cô giáo Hồng Đức lìa trần: Cô Mỹ Hà (tháng 2/2010), cô Ngọc Khuê (tháng 7/2010), cùng bà Diệu Liễu (tháng 6/2011).

Lễ tang được cử hành đơn giản nhưng cũng đầy đủ nghi thức cần thiết, duy số fan dự lễ thì thừa thưa thớt. Tôi thầm nghĩ về là: trường hợp bà HT mất làm việc Đà Nẵng, Huế, sử dụng Gòn, thậm chí ở Mỹ thì chắc chắn rằng sẽ có lần chần bao nhiêu thân quyến anh em và học trò cũ ở lân cận bà giữa những giờ phút cuối cùng. Sáng sau 2/7, công ty chúng tôi đưa tiễn bà mang đến nhà hỏa táng Văn Điển trên cùng một chiếc xe tang. Cảnh neo solo này làm cửa hàng chúng tôi bùi ngùi xúc động mà lại tôi cũng đọc là những con của bà đã làm hết mệnh lệnh của mình cho người mẹ thân yêu.