Cảm nghĩ về bàn tay mẹ

      380
Tất cảToánVật lýHóa họcSinh họcNgữ vănTiếng anhLịch sửĐịa lýTin họcCông nghệGiáo dục công dânTiếng anh thí điểmĐạo đứcTự nhiên và xã hộiKhoa họcLịch sử cùng Địa lýTiếng việtKhoa học tự nhiênHoạt cồn trải nghiệm, hướng nghiệpHoạt động trải nghiệm sáng sủa tạoÂm nhạcMỹ thuật
*

*

Khi còn là một đứa trẻ, tôi thường thấy mẹ thay roi. Tôi sợ tốt nhất hình ảnh cái roi nhăm nhe trên đôi tay của mẹ. Mỗi khi mắc không nên lầm, hai tay mẹ đã làm cho tôi đau.

Bạn đang xem: Cảm nghĩ về bàn tay mẹ

Rồi cũng chính đôi tay ấy, chị em đã tắm mang lại tôi sản phẩm ngày. Tôi cảm nhận sự thô ráp trên 2 tay ấy và số đông đường gân xanh xao uốn lượn như các dòng sông, mà sau này tôi new biết, đó là dòng đời gửi tôi ra đại dương lớn.

Cứ như thế, tôi quen dần dần với đôi bàn tay mẹ. Tôi vẫn hay lọt thỏm trong vòng tay ấy cùng thách thức toàn bộ bên ngoài. Một cảm giác an ninh tuyệt đối luôn luôn thường trực mọi khi được ở gọn trong tầm tay của mẹ. Đôi bàn tay bé nhỏ dại của tôi chỉ cầm vừa ngón tay loại của mẹ, tôi thường nghịch trò dúc giắc qua lại đủ bề khiến cho tay chị em phát ra giờ kêu. Rất nhiều lần như thế, tôi từ hỏi: “Sao tay chị em to cùng cứng thế?”.

Mẹ tôi là một trong người thanh nữ bình thường. Người mẹ không thành công, cũng ko nổi tiếng. Nhưng người mẹ có nét đặc thù riêng của một người thiếu phụ truyền thống như sự chăm chỉ, sự thủy chung và đức hy sinh. Cuộc đời mẹ từ nhỏ dại đã phải bôn ba thăng trầm, theo ngoại đi đốn củi, đem măng, làm tất cả mọi công việc đồng áng. Vày thế, bao nhiêu khó khăn nhọc nhằn in hằn trên đôi tay của mẹ. Nhìn bàn tay mẹ, tôi hỏi: “Sao tay bé mềm mà lại tay bà mẹ nhiều chai sần cứng thế?”. Chị em chỉ trả lời: “Người gồm chai tay là bạn lương thiện”. Tôi mãi nhớ câu nói đó. Phải mất mấy năm sau tôi bắt đầu hiểu ra ý nghĩa sâu sắc của lời mẹ nói năm xưa.

Xem thêm: #12 Quý Ông Đại Chiến Tập 2

Năm tháng qua đi, ở bên mẹ, tôi được tận mắt chứng kiến những sự đổi thay diệu kỳ của cuộc sống thường ngày chỉ bằng đôi tay ấy. Đằng sau những bữa ăn thịnh soạn của gia đình, là dáng mẹ với đôi bàn tay thon nhỏ xíu nhặt từng cọng rau, vo từng nồi gạo, đun nấu từng nóng nước chè, kho từng nồi cá khế… Đằng sau rất nhiều trang giấy trắng tinh trong đời học sinh của bà mẹ tôi, là bàn tay người mẹ lặn lội lo toan tìm đủ đồng tiền cho chúng tôi đến trường. Đằng sau giấc ngủ ngon của mình là đôi bàn tay mẹ đã siêng ẵm, bế bồng, quạt mát. Đằng sau tổ ấm của gia đình tôi, chính là bàn tay mẹ chăm lo, vun vén, tưới nước yêu thương thương, liên hiệp mỗi ngày.

Và tôi hiểu, bằng bàn tay ấy, bà mẹ đã viết lên sự sống, cầu mơ, tương lai cùng cả cuộc đời tôi… trường đoản cú “chữ o tròn như trái trứng gà” cho tới những thìa nước mắm nam ngư mặn chát giữa những bài học nấu ăn uống mẹ dạy… Từ số đông trận đòn roi năm xưa tính đến những tua chỉ dài xuyên qua tà áo của phụ vương khi bị rách… nhờ 2 tay mẹ, tôi thêu thùa, may vá. Trong từng ngày phút mẹ hiện hữu trên cõi đời, tôi cảm nhận đôi bàn tay mẹ thắp sáng những do sao tinh tú trong cuộc sống thường ngày của mỗi chúng tôi.

Thời gian vụt trôi, quăng quật lại tuổi thơ hồn nhiên chân đất, quăng quật lại phần đông tháng ngày rong ruổi chốn quê với những thắc mắc vu vơ của trẻ em nhỏ, bây giờ tôi sẽ thành thiếu nữ tuổi đôi mươi. Tôi càng béo lên, càng đáng yêu thì người mẹ tôi càng già thêm và ốm đi - như một quy luật tự nhiên mà nghiệt vấp ngã của tạo nên hóa. Tóc bà mẹ nhuộm màu sắc sương khói khi bắt đầu ở tuổi tư mươi, da mẹ một màu rám nắng và đặc biệt, đôi tay mẹ gân guốc, xanh xao.

Mẹ vẫn làm việc, vẫn đề nghị mẫn, vẫn điều tỉ mỷ mọi việc lớn nhỏ dại trong gia đình, ngoại trừ xã hội, cũng tương tự trong đời sống riêng tư. Đôi tay người mẹ chỉ ngưng làm khi mắt bà mẹ đã khép lại, đón nhận giấc ngủ sau đó 1 ngày dài vất vả... Đôi tay của mẹ, đôi tay không bao giờ biết gõ keyboard hay bấm smartphone như tôi vẫn thường có tác dụng mỗi ngày, nhưng lại sao béo tốt quá trong cuộc sống đời thường này?

Tôi thèm được một lượt thấy người mẹ cầm roi, tôi thèm được một lượt thấy mẹ bắt tôi đề nghị tắm và kỳ cọ và thèm được nạp năng lượng bữa cơm gia đình mẹ nấu ăn khi tôi phải tới trường xa. Và hơn hết, tôi thèm được nạm lấy đôi bàn tay của mẹ. Nhờ vào nó mà bao gồm tôi trên cõi đời này với đã cứng cáp như ngày hôm nay. Tôi yêu bàn tay của mẹ.